Trước hết, xin hiểu “Thầy” đây là “đấng bề trên” mà mỗi người đều có lúc cần gặp để nhờ vả, trao đổi khi có việc cần bởi người xưa từng nhắc nhở “Không thầy đố mày làm nên”!
Xin nêu ra một số kinh nghiệm “thăm Thầy” để chúng ta cùng suy ngẫm:
Xin nêu ra một số kinh nghiệm “thăm Thầy” để chúng ta cùng suy ngẫm:
- Thăm Thầy ta không “thăm” tay không
Mà “thăm” to nhỏ ở trong phòng
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Thấy rõ “phong bì” trong mắt trong!
Mà “thăm” to nhỏ ở trong phòng
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Thấy rõ “phong bì” trong mắt trong!
- Thăm Thầy ta không “thăm” vu vơ
Mà thăm có hẹn, có ngày giờ
Việc cần cứ nói, xin đừng ngại
Quan trọng hàng đầu trong “bao thơ”!
Mà thăm có hẹn, có ngày giờ
Việc cần cứ nói, xin đừng ngại
Quan trọng hàng đầu trong “bao thơ”!
- Thăm Thầy ta không nên “thăm” lâu
Mà thăm gọn nhẹ, đạt yêu cầu
Mau chóng ra về, bì thơ gởi
Còn có khách chờ phía cửa sau!
Mà thăm gọn nhẹ, đạt yêu cầu
Mau chóng ra về, bì thơ gởi
Còn có khách chờ phía cửa sau!
- Thăm Thầy ta không “thăm” qua loa
Mà thăm gói nhỏ để thay quà
Nhờ vả, trình bày xong, lẹ rút
Thầy khoái “phong bì”, chẳng khoái hoa!
Mà thăm gói nhỏ để thay quà
Nhờ vả, trình bày xong, lẹ rút
Thầy khoái “phong bì”, chẳng khoái hoa!
- Thăm Thầy ta không “thăm” lơ mơ
Mà thăm cụ thể, tạo bất ngờ
Thơ ca, thi phú đừng tranh luận
Thầy thích “bao bì”, chẳng thích thơ!
Mà thăm cụ thể, tạo bất ngờ
Thơ ca, thi phú đừng tranh luận
Thầy thích “bao bì”, chẳng thích thơ!
- Thăm Thầy ta nên “thăm” ban đêm
Là khi phố thị đã lên đèn
“Chúc Thầy sức khoẻ” rồi ta biến
Mai mốt chuyện chi cũng “đáp đền”!
Là khi phố thị đã lên đèn
“Chúc Thầy sức khoẻ” rồi ta biến
Mai mốt chuyện chi cũng “đáp đền”!
- Thăm Thầy ta nên “thăm” ban trưa
Ít ai để ý hoặc nghi ngờ
Mau đưa “quà mọn” Thầy còn nghỉ
Chớ nói dông dài, Thầy không ưa!
Ít ai để ý hoặc nghi ngờ
Mau đưa “quà mọn” Thầy còn nghỉ
Chớ nói dông dài, Thầy không ưa!
- Thăm Thầy ta không “thăm” lung tung
Mà “thăm trọng điểm”, có khoanh vùng
Thầy nào nhờ được, quà ta gởi
Không nhờ, thăm thú chỉ mất công!
Mà “thăm trọng điểm”, có khoanh vùng
Thầy nào nhờ được, quà ta gởi
Không nhờ, thăm thú chỉ mất công!
Theo Trần Nhương